Hoa Bằng Lăng Ở Lại






Lại một bông hoa nữa rơi xuống giỏ xe tôi...


Xe đạp tôi không dừng lại, thế nhưng giỏ xe thì đã đầy hoa. Con đường này rực một màu tím. Màu tím ấy dịu dàng, thế nhưng nổi bật cả một con đường, làm tôn lên cái vẻ đẹp của mùa hè đang về trên từng con phố. 

Tôi nhìn bông hoa dịu dàng có những cánh hoa mềm mại đang khẽ rung lên trong giỏ xe. Màu tím của nó làm tôi nhớ đến một kỷ niệm ngày xưa. Mái tóc tôi khẽ tung bay, tôi lại tưởng bông hoa của anh vẫn còn gài trên tóc tôi, một mùi hương nào đó của gió biển vẫn mặn chát bên tôi, đem cái rì rào của sóng ở bên tai. 
Năm ấy, tôi 16 tuổi... 



- Lại ngồi đọc cái gì đó? 
Tôi giật mình ngẩng lên. Hết vía, làm người ta giật cả mình! Đang được lúc ngồi một mình đọc sách, dám phá hỏng! 
- Ồn ào quá, đang đọc sách! 
- Đằng nào cuối năm rồi, chúng nó không để cho Thanh yên đâu! Trường mình vốn ồn ào mà! 
- Gớm ồn ào thì chỉ có Tú là đầu têu! 
- Thanh thật là...Được đứng đầu lớp nên quay mặt với Tú đấy hả? 
- Ố hô hô xem kìa, một lúc là giận! Thanh làm sao dám quay mặt với Tú, chỉ sợ Tú quay mặt với Thanh thôi! 
- Tú sao dám? Học sinh đứng đầu lớp, Tú phải bái làm sư phụ ấy! Thôi khao đi chứ, học giỏi thế mà. 
- Khao gì? 
- Hè này về quê Thanh nhé? 
Tôi cười. Tú rất thích nhắc đến quê tôi... 
- Tú không đi chỗ khác mà cứ đến quê Thanh thế?
- Thì Tú đã đến bao giờ đâu, nghe Thanh kể suốt, thích lắm à! 
- Ừ vậy năm nay cho Tú đi, bố mẹ Tú có cho không thế? 
- Sao không? Bố mẹ Tú dễ tính liền à? Nhưng bố mẹ Thanh? 
- Yên tâm đi bố mẹ Thanh bao hết! 
- Rõ nhà giàu, lúc nào cũng chực khoe thôi! - Giọng nói vừa hơi giễu nhưng lại rất dịu dàng. - Đứng dậy, đi về lớp đi! Ngồi dưới này nắng lắm! 
Tú kéo tôi đứng dậy, hai cánh tay ôm vai tôi đi nhanh lên lớp. Lũ con gái mấy lớp khác nhìn thấy, kêu ầm lên: 
- Anh Tú lại đi với chị Thanh rồi, rõ chán! 
- Anh ấy lẽ ra phải đi với tớ chứ? 
- Mày ghen đấy à? Anh Tú có khoác vai chị Thanh đi lên lớp mà mày cũng... 
- Ghen gì? Tao đâu dám ghen với chị Thanh xinh đẹp chứ? Chị ấy lại học giỏi nữa, ai dám lôi được chị ấy đi để cướp anh Tú? 
Nhưng sự thực là lũ con gái ấy rất ghen. Tôi buồn cười lắm, nhưng thực chất chúng nó ghen cũng đúng dù rằng tôi với Tú chỉ là bạn. Tú là bạn của tôi từ thời Tiểu học đến giờ đã lên cấp Ba vẫn học cùng nhau. Lúc bấy giờ, cậu là một học trò nhưng đã khiến biết bao đứa con gái "chết đi sống lại". Đẹp trai, dịu dàng, học giỏi, lại thân thiện giao tiếp với mọi người nên Tú đã có một lực lượng fan "khủng". 
- Quả này cứ đi với Tú thì fan của Tú đè bẹp Thanh mất thôi! - Tôi cười trêu Tú. 
- Hay Thanh làm fan của Tú, đỡ bị đè? - Tú trêu lại. 
- Thà làm fan của một con lợn còn hơn làm fan của Tú! - Tôi véo Tú. 
- Á đau!! Tụi mình tuổi Hợi còn gì, thế chẳng cùng là con lợn à? 
- Đồ con lợn! Đập chết Tú bây giờ!
Tú cười. Nụ cười thân thiện rạng rỡ...



Ngày mới nghỉ hè Tú đã nhanh chóng sắp xếp hành lý đến quê tôi. Quê tôi là một vùng biển xanh, rất đẹp, phải nói là tuyệt đẹp. Đặc biệt ở biển ấy, trên những con đường cùng rất nhiều loài hoa đẹp. Tôi có nhiều người bạn yêu hoa, chúng tôi có những tháng ngày bên nhau hồi thơ ấu rất tuyệt vời. Nhưng năm lớp 1 gia đình tôi lên Hà Nội, và từ đó đến hè chúng tôi mới được gặp nhau tại quê nhà. 

Tú ngủ suốt dọc đường, còn tôi háo hức nhắn tin cho lũ bạn. Tôi khoe với chúng nó sẽ đưa đứa bạn thân nhất của mình lên đó chơi cùng. 
Xe đến. Biển xanh rờn rì rào sóng biển. Nắng mặt trời chiếu trên biển lung linh huyền ảo, đường chân trời có những cánh chim hải âu bay. Mây bồng bềnh trôi, gió biển thổi mát rượi. Hàng dừa đung đưa theo gió. Tú sảng khoái: 
- Oa quê Thanh đẹp quá! 
- Thôi về khách sạn cất đồ đi rồi tham quan, đi theo bố mẹ Thanh! 
- OK! 
Tú rất muốn đi chơi, quăng luôn đống hành lý vào phòng rồi giục tôi đi ngay. Đồ đáng ghét này, để người ta chuẩn bị chút nào. 
Tú cùng tôi ra biển. Chợ đã họp đầy bên bờ biển. Chúng tôi nghịch nước rất vui, sau đó Tú mới đòi đi chợ. Tôi dù rất thích được nghịch nước biển nhưng vì Tú nên cũng đành chiều vậy. 
Nhưng bỗng có tiếng gọi: 
- Thanh! Về sao không gọi điện? 
Tôi quay lại, kêu lên:
- PHƯƠNG HUYỀN!!!
Tôi ôm chầm lấy cô bạn. Phương Huyền cũng kêu lên: 
- Trời ơi con bạn Thanh của tôi, chờ mỏi cả mắt mới được ngày gặp nhau!
Tú nhìn chúng tôi ôm nhau rất lâu, mãi tôi mới bỏ Huyền ra. Tú đã nhìn thấy con bạn tôi. Đó là một cô bé cực cực cực kỳ xinh đẹp, phải nói là đẹp như hoa hậu. Nó mang cái vẻ đẹp của một cô bé vùng biển, lúc nào cũng tươi cười giòn giã, vui vẻ như biển vậy. Nó mỉm cười với Tú: 
- Chào bạn! Mình là Huyền, bạn của Thanh! Rất vui được biết bạn. Bạn tên gì vậy? 
Sự thân thiện của Huyền khiến Tú cũng cảm động: 
- Mình là Tú, rất vui được làm quen với bạn! 
- Hình như đây là lần đầu bạn đến đây? 
- Ừ mình muốn đi xem chợ trên biển! 
- Ui giời có gì đâu? Để mình đưa bạn đi nhé! 
Huyền kéo ngay Tú đi rất nhanh, tôi còn chưa kịp cử động đã thấy hai người đi ra rõ xa. Tôi phải hổn hển đuổi theo. Con bạn Huyền này đúng là dễ thân mà! 
Tú chọn ngay một con cá khá to và đắt: 
- Mình rất thích con cá này, không biết dùng vào buổi chiều sau khi tắm biển được không nhỉ? 
Tôi hét lên: 
- Tắm biển xong thì ăn cá nướng, cá nhỏ chứ sao lại mua cái loại cá to đùng này? 
- Thì ăn dần cũng được mà! 
- Không được! Tú chọn loại khác đi! 
Tú cau mày: 
- Từ trước tới giờ Thanh đâu có cấm Tú cái gì? 
Tôi im bặt. Đúng là thế thật! Nhưng tôi đang rất giận, sao Tú có thể cau có với tôi? 
Huyền vội chạy tới: 
- Tú mới đến, cứ để bạn ấy mua, có sao đâu Thanh? Ăn cá này cũng ngon mà! 
Tôi ngỡ ngàng. Con bạn luôn bênh tôi chằm chặp giờ lại bênh đứa bạn mới đến của tôi...? Huyền không để ý vẻ ngạc nhiên của tôi, kéo Tú đi: 
- Đi! Để mình chọn cá cho bạn.
Tôi nhìn bóng hai người họ. Những lời bàn tán xung quanh: 
- Hai cô cậu đó quan tâm đến nhau ra phết! 
- Nhìn xứng đôi đấy chứ? Sau này lớn lên thế nào cũng thắm thiết lắm! 
Tôi nghe những lời ấy, trong lòng dâng lên một nỗi buồn. Tôi quay đi, nhìn vào những con cá mà cứ tưởng chúng cũng đang buồn giống tôi. 
Tú, bạn quen Huyền nhanh thế sao? Huyền hợp với tất cả mọi người, kể cả bạn...?


Chiều hôm sau, lũ bạn tặng tôi một cánh diều. Tôi vui lắm, cánh diều rất đẹp. Tôi mang ra biển thì thấy Tú đang ngồi đó, Huyền thì đang chạy ra chụp ảnh với cái phao cá voi nhìn rất điệu. Tôi mỉm cười: 

- Tú, thả diều chứ? 
Tú ngẩng lên: 
- Ừ! 
Tôi mừng lắm, liền lấy diều ra thả. Nhưng tôi không biết thả diều, diều cứ xuống thấp không thể bay cao được. Tú không chịu nổi mắng tôi: 
- Thanh phải kéo dây cho cao lên chứ, cứ thấp lè tè thế rơi xuống biển thì sao? 
Lời mắng rất giận dữ, tôi hoang mang. Tú cũng dám mắng tôi sao? Tú thay đổi thật ư? 
Huyền thấy vậy chạy tới gỡ tay tôi khỏi dây diều: 
- Để mình giúp Thanh.
Con diều vào tay Huyền bay cao lên bầu trời, Tú mỉm cười khen ngợi Huyền giỏi. Cô bạn ngây thơ cũng cười, không biết nụ cười đó đã khiến tôi không thể giấu được nỗi buồn khôn tả.


Còn mấy ngày nữa là về Hà Nội, tôi chìm trong một nỗi yên lặng. Chẳng còn là Vân Thanh năng nổ nữa, chỉ thấy Tú ngày ngày tươi rói bên cô bạn mới Phương Huyền. Tôi ngồi trong phòng, chẳng thiết ra biển, chỉ vùi đầu vào mấy cuốn sách yêu thích của mình.

Tối cuối cùng chúng tôi ở lại bãi biển. Bãi biển có hội khá vui, ba chúng tôi đi xem. Tú cười rất tươi bên Huyền, dường như cậu không biết đến sự có mặt của tôi. Bỗng đang xem hội thì Huyền bảo: 
- Khát quá! Mình chạy ra mua nước dừa nhé! 
- Ừ bạn đi nhanh lên nhé! - Tú dành tặng Huyền một nụ cười tươi nhất trước khi cô bạn đi. 
Rồi Tú quay lại xem hội, vừa xem vừa nói: 
- Tú mời Huyền về Hà Nội học cùng bọn mình, Huyền đồng ý rồi! 
- ... 
Tú vô tình đụng con mắt buồn rầu của tôi. Cậu thắc mắc: 
- Sao Thanh buồn thế? Bộ không vui à? 
Tôi cố cười: 
- À không! Thanh có buồn gì đâu.
- Ừ Thanh cười là tốt. Thanh cười đẹp như hoa, nếu như Thanh mà buồn Tú thấy chán lắm! 
Một lời khen hiếm hoi mà người bạn ấy dành cho tôi. Tôi cười nhẹ:
- Cám ơn Tú! Tú cũng biết Thanh thích hoa à? 
- Tú biết, nhưng mà hoa của Thanh thích nhất thì Tú chịu! 
- Loài hoa đó...ở đằng sau Tú... 
Tú quay lại. Một cây bằng lăng nhỏ với những chùm hoa tím dịu dàng, trong đêm tối dưới những vì sao nó đẹp tuyệt vời. 
Tú liền với tay xuống một bông hoa, rồi khẽ gài lên tóc tôi: 
- Tặng Thanh nhé! Nhìn nó đẹp như Thanh vậy.
Tôi xúc động suýt trào nước mắt, đôi môi run rẩy mãi vẫn chưa cám ơn Tú nổi. 
Nhưng Tú đã chặn lời cám ơn của tôi: 
- Liệu Huyền có thích loài hoa này không Thanh? 
Tôi sững người. Như một gáo nước lạnh dội vào, tôi dập tắt nụ cười. Tôi nhìn Tú. Cậu đang nhìn Huyền mua nước dừa. Tôi dần hiểu, tình bạn của cậu đối với Huyền có lẽ đã lớn dần lên thành một tình cảm khác... 
Một tình cảm có thể khiến cậu vui thực sự, có thể khiến cậu biết suy nghĩ chín chắn hơn... 
Tôi cúi đầu: 
- Huyền thích loài hoa này lắm... 
- Thật sao Thanh? 
- Tú mà tặng Huyền bông hoa như thế này, Huyền sẽ khóc vì cảm động cho mà xem! 
- Ôi cám ơn Thanh! - Rồi Tú với xuống mấy bông liền. 
Cậu chạy vội đến chỗ Huyền. Cậu mong muốn thấy Huyền khóc, cảm động trước nghĩa cử cao đẹp của mình. Nhưng cậu không biết có người đã khóc trước Huyền. Đó là tôi. Nước mắt tôi rơi xuống bông hoa bằng lăng đang gài trên tóc đã rơi xuống bãi cát.


- Bố mẹ Thanh sẽ chuyển về đây, Thanh sẽ ở lại quê học! 

- Thanh nói gì thế? Chúng ta đang học vui trên Hà Nội mà! 
- Nhưng Thanh vẫn thích học ở đây, đằng nào Tú có Huyền rồi mà. - Tôi cười méo mó - Mình sẽ thường xuyên lên thăm Tú và Huyền, đừng lo! 
Lúc đó tôi chỉ mong rằng cậu sẽ giữ tôi lại, sẽ nắm tay tôi mà nói: "Không, Thanh đi với Tú đi! Thanh hãy học với Tú, đừng học ở đây!". Nhưng cậu đã không làm thế, cậu chỉ ôm chặt tôi vào lòng, nói nhẹ: 
- Hãy học tốt nhé, bạn tốt của Tú! 
Trong vòng tay ấm áp của cậu, nước mắt tôi tuôn rơi xuống vai áo cậu. Tôi thấy Tú rùng mình, chắc cậu đã cảm nhận giọt nước mắt lành lạnh trên vai. 
Tôi ôm cậu chặt hơn. Tôi ước, mãi ôm cậu như thế này.


~~o0o~~ 



Thời gian đã trôi đi 5 năm từ ngày tôi và Tú từ biệt bên bãi biển. Có lẽ, giờ anh đã là một chàng trai khỏe mạnh, giỏi giang và có bên mình một người bạn gái xinh đẹp tên là Phương Huyền. Nhưng tôi vẫn muốn đi tìm anh. Tôi muốn quay trở lại ngôi trường đó, có thể anh không còn nữa, nhưng kỷ niệm bên anh vẫn sẽ mãi còn. Kỷ niệm ấy còn, thì chắc hoa bằng lăng kia vẫn mãi ở lại, mang hình ảnh của anh về bên tôi mãi mãi. Anh là của Phương Huyền, nhưng kỷ niệm của anh, thì là mãi mãi của tôi. 
Tôi nhận ra, mùa hè ấy, tôi đã thích anh... 
Hoa bằng lăng tím dịu dàng vẫn rơi vào giỏ xe... 


Đăng nhận xét

 
Lên Đầu Trang Copyright © 2013 by Truyện Hay| Theme by Platinum Theme- Chỉnh Sửa Bởi KT Nguyễn
Lên Trên