Nếu chia tay là một sự giải thoát



Cuối cùng thì chúng ta phải rời xa nhau như thế này sao? Một cái kết mà có lẽ cả anh và em đều không muốn. Nhưng biết làm gì được đây khi sớm muộn gì thì điều đó cũng xảy ra phải không anh? Có thể anh sẽ trách em đã quá vội vàng hay trách em không vững tin vào thứ tình cảm này nhưng đó là sự thật, bởi em không có đủ can đảm để đối mặt với anh, để đối mặt với những gì đã, đang và sẽ xảy ra. Em vẫn luôn nghĩ rằng mình mạnh mẽ nhưng giờ thì em lại đang tìm cách trốn chạy để mong giây phút sau cùng đó sẽ không  bao giờ đến.

Em vẫn còn con nít lắm. Ừ thì vì còn con nít nên em sợ mình sẽ tổn thương, sợ phải nghe từ anh câu nói chúng ta không chung đường, sợ lắm khi nghĩ đến cái ngày anh rời xa em để đi đến một phương trời mới. Trong mắt anh có lẽ em là một người con gái quá hạnh phúc và may mắn phải không anh? Và phải chăng vì điều đó nên anh đã không giữ em bên cạnh anh, không để em tiếp tục làm một nửa yêu thương trong anh? Vì rằng tình yêu của ta không đủ lớn hay vì thời gian bên nhau vẫn là quá ngắn ngủi và những gì ta làm cho nhau còn chưa chứng minh được sự tồn tại của người kia trong trái tim mình nên anh phó mặc bản thân cho số phận?



Em không trách anh, không giận anh khi anh quyết định như thế đâu. Em biết gia đình mới là quan trọng nhất. Em tôn trọng gia đình anh, tôn trọng sự quyết định của anh. Thế nên, em chọn cách ra đi trong lặng lẽ như thế. Hì, không có bất kì sự lưu luyến nào vào cái ngày em rời xa nơi này, rời xa cái thành phố biển mà bấy lâu em vẫn luôn tin yêu nó. Và khi anh biết đến sự ra đi của em thì có lẽ chúng ta thật khó để gặp lại nhau, để tiếp tục trao đi những yêu thương bấy lâu vẫn luôn ấp ủ. Anh biết không, em biết rằng em vẫn chưa là gì để có thể giữ lấy anh, nhưng em không ngờ anh lại quyết định nhanh như thế. Liệu rằng khi anh đưa ra quyết định đó anh có nghĩ đến em không? Dù chỉ là một chút thôi, có không anh? Từ ngày nghe tin đó đến ngày anh cho em câu trả lời chỉ vỏn vẹn 5 ngày. 5 ngày thôi nhưng nó thay đổi toàn bộ định hướng bấy lâu mà anh từng ấp ủ, thay đổi luôn những dự định mà em đã từng nghĩ tới. Nhanh quá, nhanh đến nỗi em vẫn còn chưa hay đó là sự thật. Trong 5 ngày ấy, em đã tự dối lòng rằng yên tâm đi, anh sẽ không rời xa em dễ dàng thế đâu nhưng mọi việc không và chưa bao giờ như em thầm nghĩ.

Vỡ tan. Mọi thứ vỡ tan ngay trước mắt em khi sự thật ấy không thể thay đổi. Anh vẫn luôn dặn em phải chịu trách nhiệm với tương lai và cuộc sống của mình, nhưng giờ thì anh sao thế anh? Anh lung lay, anh không còn vững tin vào bản thân mình nữa rồi. Hì, điều đó cũng tốt thôi, bởi nó thực tế hơn cái viễn cảnh chỉ có trong tưởng tượng phải không anh? Nhưng liệu cái thực tế ấy có giúp anh bộc lộ được tài năng của bản thân mình không? Hay nó sẽ làm cuộc sống của anh trở nên lênh đênh như con thuyền trên mặt nước ấy? Suy nghĩ em không thấu đáo như suy nghĩ trong anh lúc này đâu. Có lẽ em chưa từng trải nên em không biết được sự khổ cực của cuộc sống nên đâm ra hoài tưởng xa vời. Nhưng ít ra em cũng sẽ bước vào đời với tất cả sự nhiệt huyết và niềm tin vào bản thân mình. Niềm tin trước đây em đánh mất anh đã giúp em tìm lại giờ thì niềm tin của anh đã tan biến mà em lại chẳng thể thay anh quyết định mọi thứ. Em vô dụng lắm phải không anh? Hãy trách em đi, trách em không ở lại bên anh để động viên anh, để khích lệ anh tiếp tục cố gắng xây dựng cuộc sống của mình. Cứ trách em đi vì em đã từ bỏ ngay từ khi mọi thứ còn chưa bắt đầu.



Tình yêu này đến với em trong ngỡ ngàng và giờ thì nó cũng tan đi như chưa bao giờ tồn tại. Không, tình yêu vẫn đấy, chỉ có người mang đến tình yêu là đi đâu mất. Là hai con tim đang lạc mất nhau hay do hai ta đã quá mệt mỏi nên không thể giữ nhau lại như giây phút ban đầu? Em không thấy mệt mỏi khi đã yêu anh đâu. Thậm chí ta yêu nhau từ khi nào em cũng chẳng hay biết. Chỉ biết rằng ngày ngày ta vẫn bên nhau như thế, vẫn yêu thương nhau bằng tất cả con tim mình.

Có đôi lần em tự hỏi bản thân, mình yêu nhau làm gì anh nhỉ? Yêu để rồi chia tay hay để nếm trải thứ đắng cay khi học cách rời xa một người mà bấy lâu mình vẫn luôn trao vào đó niềm tin và hi vọng? Nhưng khi anh đã thực sự bước vào cuộc sống của em, thực sự cho em cảm nhận được thế nào là tình yêu, em đã thôi không còn dày vò mình trong mớ suy nghĩ mông lung của cái kết bi thảm ấy nữa. Anh của ngày xưa, anh của câu nói " Anh vẫn luôn cố gắng để gìn giữ cho tình yêu của đôi mình" đâu rồi?

Giá như anh đối xử với em bớt tốt đi, giá như anh lừa dối em để chia sẻ tình yêu của mình với một ai khác thì có lẽ em đã chẳng ngỡ ngàng như thế khi ngày hôm nay đến. Rơi. Em lại rơi sau một chuỗi những ngọt ngào của kí ức. Em nhớ anh, nhớ bình minh trên biển mà anh và em đã cùng nhau nhìn ngắm, nhớ những buổi chiều khi hoàng hôn sắp buông trải trên nền trời xa xăm anh đã nắm lấy tay em bước về phía mặt trời đang xuống, nhớ những bầu trời đầy sao mà anh từng ví như tình yêu của anh với em, nhớ những cơn mưa anh chẳng ngại ngần cùng em hòa mình vào làn nước ướt đẫm, nhớ những cơn gió thoảng qua nơi nhà thờ ngày nào còn minh chứng cho tình yêu đôi ta, nhớ những lời anh nói, nhớ nụ cười của anh, nhớ những câu chuyện cười anh kể, nhớ gương mặt anh khi lo lắng cho cơn bệnh của em, nhớ những chiếc ôm rất chặt của anh như thể sợ em sẽ đi mất, nhớ, nhớ lắm chứ anh biết không?


Giờ thì em phải tập sống không anh, tập đi lại từ đầu vì con đường khi xưa giờ chỉ còn là lối mòn vô hướng. Anh đã dặn em yêu hết lòng nhưng không được lụy. Bài học ấy em sẽ khắc ghi trong trái tim mình. Anh biết không, lắm lúc em cũng muốn dựa dẫm vào anh, muốn nói với anh tất cả những suy nghĩ trong em, muốn anh biết rằng em không hề khép lòng với những người em yêu thương nhưng chỉ với một câu nói của anh thì tất cả mọi thứ đều trở nên vô nghĩa. Anh có bao giờ nhận ra sự mâu thuẫn trong chính con người mình không anh? Có thể yêu một người khi không thể hiểu được người đó sao anh?

Em không hề tiếc nuối vì đã yêu anh, không hề hối hận vì đã để anh bước vào cuộc đời của mình. Vì nếu không có anh, có lẽ cho đến bây giờ em cũng vẫn chưa tìm được ý nghĩa cho cuộc sống của mình. Nhờ có anh, em mới nhận ra em phải có trách nhiệm bảo vệ những người em yêu thương. Đó là gia đình em, là bạn bè em và cả anh nữa. Em trước đây ngây ngô lắm, cứ nghĩ rằng chỉ cần mình chân thành thì sẽ bảo vệ được mọi người, nhưng chị của em, chị ấy đã nói với em rằng em không thể bảo vệ được bất kì ai khi em chưa bảo vệ được bản thân mình và cả khi em chưa có tiền nữa. Anh đã có quyết định của anh, em hiểu, một phần vì bổn phận, một phần vì điều đó thực tế hơn so với những gì anh vẫn thường vẽ ra trước mắt em phải không anh? Con đường anh đã chọn sẽ thật nhiều khó khăn và thử thách, hãy vững tin anh nhé, hãy làm hết sức mình. Còn em, em cũng chưa biết mình nên làm gì ngoài việc cố gắng, cố gắng và cố gắng hơn nữa cả. Em không muốn rời xa anh đâu, em không yên tâm khi rời xa anh thế này nhưng đó là tất cả những gì em có thể làm để bảo vệ anh và bảo vệ chính em. Hạnh phúc nhé anh, cám ơn anh đã xuất hiện trong cuộc sống của em, cảm ơn anh đã thay đổi con người em, cảm ơn anh đã cho em biết thế nào là cảm giác yêu và được yêu.
Theo Mạc sầu blog's


Đăng nhận xét

 
Lên Đầu Trang Copyright © 2013 by Truyện Hay| Theme by Platinum Theme- Chỉnh Sửa Bởi KT Nguyễn
Lên Trên