Có lẽ…
Có lẽ, khi mà tất cả mọi thứ an yên, khi anh trở về bên người con gái ấy, thì cũng là lúc em sẽ trở về là em, là em của ngày mà anh chưa từng đến.
Có lẽ, khi nước mắt em thôi rơi, nụ cười em vụt tắt, cũng là lúc, hình ảnh anh ôm trọn lấy trái tim em.
Anh có biết không. Em đã yêu anh nhiều lắm đấy. Nhưng chỉ là đã từng mà thôi, dù em có cố gắng níu kéo, dù có anh bên mình nhưng trái tim anh từ lâu đã không còn thuộc về em nữa. Thế nên em chọn cách ra đi, em chọn sự giải thoát trong im lặng để trả anh sự tự do của đời mình !
Nước mắt và niềm đau, cô đơn và oán hận. Em sẽ để mọi thứ ngủ trong an yên, sẽ để chúng chìm trong quên lãng, em sẽ chỉ giữ lại những niềm hạnh phúc, nụ cười, những kỉ niệm đẹp bên đời mình mà thôi.

Em nhớ anh !!! Anh à…[…].
Giá như em yêu anh ít đi một chút, thì chắc em đã không đau như thế này. Anh nhỉ ?
Giá như em có thể được quay trở lại…
Giá như em không nhớ đến anh…
Giá như ngày ấy khóe mắt em không thấm đậm lệ sầu…
… Thì có lẽ, em đã không yêu, không nhớ, không hận, không sầu, không ngộ nhận tới quặn thắt con tim em như thế !
Dường như em vẫn nghĩ về anh, dường như trong sâu thẳm con tim em, anh vẫn vô cùng quan trọng. Nỗi nhớ trong em mang tên anh. Những kỉ niệm em có mang hình hài của anh. Và những giọt nước mắt em rơi, mang tình yêu anh ngủ yên trong mệt mỏi u sầu. Đời không như mơ, và cuộc sống chẳng thể ngờ… Em mất anh, là do em sai hay do chính anh thay đổi ? Có khi nào anh tự hỏi, em sai hay do anh có lỗi ???
Thế nhưng em đã buông tay anh, để anh có cuộc sống riêng của đời mình. Em trả anh về với hạnh phúc bên người con gái anh yêu. Trả lại anh tất cả, tự do, tiếng cười, trả lại anh trái tim trọn vẹn không dung hòa kỉ niệm về em, không chứa đựng chút gì về em dù là nhỏ nhất.

Anh à...
Người ấy tốt với anh chứ ? Có yêu anh như em đã từng yêu ?
[...]
Em chọn im lặng, bởi không muốn anh phải suy nghĩ. Em chọn ra đi, để cho anh được hạnh phúc, cái hạnh phúc mà không mang tên em… Em nhớ anh, và vẫn còn yêu anh lắm. Nhưng em từ bỏ thôi, anh đâu còn thuộc về em nữa, gió đã mang anh đi xa em rồi, em phải buộc mình học cách chấp nhận và cố quên thôi.
Đã từng yêu và từng hận. Nhưng giờ đây, em hóa kiếp cho con tim em, để nó được siêu thoát phiêu bồng trên chốn nhân gian, để nó không còn chất chứa hình ảnh anh trong đó. Em sẽ quên, sẽ không nhớ, sẽ không để nỗi nhớ trong em đóng băng cùng tên anh nữa. Em sẽ vứt bỏ tất cả quá khứ ở lại phía sau. Em phải mạnh mẽ lên thôi, trở lại em của ngày xưa thôi.
Anh hạnh phúc nhé, người em đã từng yêu !
Tạm biệt nhé nỗi nhớ mang tên của người con trai viễn xứ… !!!
Chia sẻ:
Chia sẻ

Đăng nhận xét