
Có những chuyện tưởng đã nằm đó, ngủ yên trong một khoảng vô thức nào đó thì bỗng một giấc mơ nào đó trong đêm lại kéo mọi thứ thức dậy, thổn thức giữa bốn bề không gian yên lặng, ai cũng có một thời trẻ dại, một thời chẳng nghĩ cho mình. Vậy rồi con người làm đau nhau, nhức nhói, bồi hồi. Có một cơ hội nhưng cũng chẳng dám đưa tay, sự nhút nhát có thể đẩy ta vào sự cô đơn cùng cực nhưng cũng có thể bảo vệ mình khỏi những tổn thương thầm lặng. Những giấc mơ đi qua, mơ cũng đau và thật cũng muôn phần.
Bạn bè tôi, những đứa em tôi đôi khi chỉ nhìn vào đó thôi đủ khiến mình chạnh lòng, những bữa cơm, sự chăm sóc của mẹ, tôi không thể than trách mà chỉ tiếc cho chính mình. Đôi khi sự mất mát làm ta phải dè chừng, yêu thương bị che khuất bởi những nụ cười thầm lặng, để không ai thấy mình trở nên đáng thương và mất đi những điều ta yêu quý nhất trên cuộc đời này chính là điều đáng sợ nhất.
Nhưng ta biết làm gì chỉ nằm đó cố nghĩ tất cả là một sự tưởng tượng, một cơn ác mộng, nước mắt cứ chảy dài trong vô thức. Những ngày trái tim chỉ còn đập cho mạng sống này.

Chạy trốn những nổi đau vô cùng
Hôm nay là một ngày cũng đặc biệt, 7 năm về trước chúng tôi - những người thanh niên bây giờ, đã cùng nhau chọn chính hôm nay là kỷ niệm. Ngày ấy những ước vọng to lớn, mỗi trường và những con đường rộng thênh thang mở ra. Thời gian bào mòn cả những nổi đau và cũng không từ những kỷ niệm qua từng ấy tháng nắm, hôm nay nhắc đến hôm nay tôi bỗng giựt mình và tim mình hẫng đi một lúc, tôi không phải một người vô tâm nhưng phải bàng hoàng.
Khác xưa, mọi thứ đã khác, không còn là một đám loi nhoi ngày xưa, cafe 3 đứa cũng chỉ xoay quanh cuộc sống đang diễn ra, một cách thực tế đau lòng, chỉ nhắc về ngày này, chẳng ai dám kể, bởi trong lòng một niềm đau nào đó đang thoi thóp, những ngày cánh phượng ngập sân. Nhưng chẳng trách được ai, cuộc sống nhau nhanh khiến ai ai cũng phải phi mình về trước, chỉ những người bươc chậm mới cảm nhận sự nuối tiếc tột cùng.
Một năm nữa đi qua, chúng ta còn lại được gì...?
Hỏi thời gian chỉ là cách ta xí xóa đi nổi nhớ, mong lại những dài khờ và học cách nắm giữ những yêu thương còn bên cạnh.
ĐMT 20130618
Chia sẻ:
Chia sẻ

Đăng nhận xét